Cuộc sống này cần lắm những phút giây yên bình, tĩnh lặng, dù chỉ là một vài giây phút không lo toan suy nghĩ, không vướng bận thời gian, để làm mới lại tâm hồn mình.
Cũng
như mọi ngày khác tôi đi làm trên chiếc xe máy quen thuộc, đi ngang qua cây cầu
Sài Gòn- Có thể nói đây là một cây cầu rất quan trọng của người Sài Gòn và của
những người ở các khu lân cận như Đồng Nai, Biên Hòa, Vũng Tàu. Là đường đi duy
nhất của các tuyến du lịch nổi tiếng của miền Nam: Đà Lạt, Nha Trang, PhanThiết,
Mũi Né. Đồng thời cũng là hướng đi ra miềnTrung, miền Bắc…. Trước đây, cây cầu
rất nhỏ, làn đường dành cho xe máy chỉ khoảng 2m nên vào giờ cao điểm, xe đông,
các xe máy nối đuôi nhau đi chậm chậm. Bây giờ, cây cầu mới đã được khánh thành
song song với cây cầu cũ, các làn đường đã được mở rộng hơn, các xe đã đi với tốc
độ nhanh hơn, thông thoáng hơn.
Ấy
vậy mà hôm nay, bỗng nhiên tôi phát hiện ra rằng, hình như vô tình mình đã quên
một thói quen, một niềm vui nhỏ bé. Trước đây, mỗi lần được đi chậm lại trên cầu
Sài Gòn là mỗi lần lòng tôi lại được lắng lại, ngắm phong cảnh trên sông, nhìn
dòng sông trôi một cách yên bình. Mặc dù quãng đường đó không dài, tuy nhiên nó
cũng đủ cho tôi cảm nhận về cuộc sống một cách bình yên, được thả hồn theo dòng
sông lơ đễnh. Và tôi còn phát hiện ra nhiều người cũng thích ngắm nhìn dòng sông
như tôi vậy.
Cây
cầu mới có tác dụng rất lớn trong việc giải quyết lưu thông nhưng bên cạnh đó
tôi nghĩ nó làm cho không chỉ riêng tôi và còn có những người khác vô tình quên
đi thói quen thú vị này. Để tìm lại được niền vui nho nhỏ đó cũng không phải dễ
dàng chút nào.
Cuộc
sống này cần lắm những phút giây yên bình, tĩnh lặng, dù chỉ là một vài giây
phút không lo toan suy nghĩ, không vướng bận thời gian, để làm mới lại tâm hồn
mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét