18 thg 3, 2014

CỨ ĐI RỒI SẼ TỚI

Có ai đó đã từng nói “Bạn sẽ không biết bạn mạnh mẽ đến như thế nào nếu bạn vượt qua được điều khủng khiếp nhất” và còn có những câu khác đại loại tương tự như thế. Nó đúng, hoàn toàn đúng, ít nhất là đối với tôi.

Có thể nói, với cuộc sống hiện tại, bước chân ra đường bạn đều có sẵn phương tiện đi lại, hiếm  khi nào phải đi bộ, thậm chí, quãng đường chỉ vài trăm mét, bạn cũng phải đi xe máy bởi nghĩ đến cuốc bộ, bạn đã nản. Và tôi cũng là một người trong số đó, phải nói là “cực kỳ lười đi bộ”

Khi có cuộc dã ngoại mang đậm chất phượt do Be và Tung Cánh Việt tổ chức. Đây là cuộc phiêu lưu khám phá điểm cực Đông của Việt Nam tại Vịnh Vân Phong, Khánh Hòa. Được giới thiệu đường đi bộ khoảng 5,5 tiếng đồng hồ (bao gồm băng rừng, băng núi…), chỉ cần nghe thôi là muốn nổi da gà. Ấy vậy mà, thậm chí chẳng cần suy nghĩ nhiều, tôi đã đăng ký tham gia ngay lập tức.

Trước khi lên đường, nghe lại viễn cảnh sắp xảy ra, nào là đã đi là không có đường lui, tự thân vận động bởi không ai có thể giúp ai nổi, leo núi đá nguy hiểm nếu không cẩn thận….làm tôi cũng hơi lo lắng, không biết sức mình có chịu nổi hay không.

Lên đường- Giờ lên đường cũng đã đến, háo hức vác balô lên và đi, cố gắng gọn nhẹ hết sức có thể. Đoàn người khá hùng hậu và có hơi bất ngờ, bởi những thành viên khá lạ, những người ban đầu mình quen biết nói có đi nhưng rút cuộc lại không đi. Buồn một phút. Cơ hội quen biết những người mới đang trong tầm tay.
                                           Hình ảnh cả đoàn chụp trước khi xuất phát tại BE
Cả đoàn hơn 25 người, nhưng chỉ có 9 thành viên nữ, và đặc biệt toàn những người bé con, cũng liều thật. Và một người vô cùng đặc biệt mà ai cũng ngưỡng mộ là chú Ba- thổ địa ở đây.Sau một chặng đường dài la liệt trên xe mà hầu hết ai cũng không thể ngủ nổi, đến điểm xuất phát sáng ngày 11/3, sau khi cùng nhau “nhí nhố” chụp chung những tấm hình kỷ niệm, chúng tôi chính thức xuất phát vào lúc 9h20.


Vượt đồi cát - Đầu tiên và vượt qua những quả đồi cát, nhìn vậy thôi nhưng đi trên đó bạn mới thấu được sự khó khăn là thế nào, lên dốc, cát lại lún. Mới chỉ đi một đoạn mà mồ hôi đã thi nhau chảy ra, thở phì phò. Ồ, hơi mệt rồi đấy. Ấy vậy mà nhìn lên, chú Ba dẫn đường chứ đi thoăn thoắt – vậy là có động lực bước tiếp.


Chúng tôi cứ thế nối đuôi nhau tiến lên, vượt qua mấy quả đồi như thế, đến khi nào mệt quá, chúng tôi lại quay quần nghỉ bên nhau. Mệt là thế, nhưng hễ mỗi lần mấy máy cái ảnh lia qua, ai cũng tạo dáng và thi nhau cười toe toét, có lẽ đây là khả năng thiên bẩm của dân Be cũng nên. 


Chúng tôi nghỉ chân ăn trưa tại nhà bác Ba, giữa rừng núi bao la, chỉ có duy nhất gia đình bác sinh sống. Chúng tôi được bác thết đãi món thịt gà – giống gà choi thịt săn chắc, ngọt lịm. Nghỉ ngơi khoảng 1 tiếng, chúng tôi lại tiếp tục lên đường bởi sợ tốc độ di chuyển chậm, cả đoàn không khéo phải ngủ trong rừng.

Vượt rừng- rừng cây ở đây không phải là rừng rậm ghê gớm như ở đồng bằng, mà cây cối cũng khá nhỏ nhưng khá chằng chịt, khi thì phải leo lên dốc, khi thì lại trượt xuống, dưới bước chân đi, lá cây khô, các mẫu gốc cây nhỏ làm bước chân chúng tôi thêm khó khăn bởi dễ trượt ngã hay vấp té nếu không cẩn thận. Có những đoạn khó, các anh còn đùa rằng “có ai muốn bò thì cứ bò chứ đừng ngại ngùng nhé”….làm cả đoàn phá lên cười.

Trên đường đi, không ít lần chúng tôi phải thốt lên “Ôi, đẹp quá”, quả thật nhìn từ trên cao, cảnh vật Việt Nam mới đẹp làm sao. Có đi mới biết được đất nước ta đẹp như thế nào. Mỗi lần như thế, chúng tôi lại thi nhau chụp ảnh với nhau.

Qua hết cánh rừng, chúng tôi lại vượt qua một bãi đá, băng qua bãi biển, lúc đó chỉ muốn vứt hết nhảy xuống biển mà tắm thôi. Mọi khó khăn cũng đã qua, đến 5 giờ chiều, chúng tôi đã đến được điểm tập kết. Đoạn thời gian hết hơn 7 tiếng đồng hồ, nghĩ lại thật kinh khủng. Chúng tôi cùng nhau dựng lều, đi kiếm củi đốt 
lửa. Nơi chúng tôi ở được chú Ba gọi là Eo gió, bởi đây giống một cái eo biển, hai bên đều nhìn ra biển, khung cảnh rất tuyệt vời.

Buổi tối, sau khi tắm rửa một cách “tạm bợ”, chúng tôi cùng nhau nấu nướng và quay quần bên nhau, đây là khoảng thời gian để mọi người một lần nữa làm quen với tất cả mọi người. Cũng nhau đổt lửa trại, ngắm trăng trên cao dưới khung cảnh siêu lãng mạn với núi, biển, trăng, sao….


Vượt đá- Đúng 4 giờ sáng, chúng tôi tập hợp lại để tiếp tục quãng đường hơn 1 tiếng đồng hồ để leo ra điểm Cực Đông. Phải nói đây là đoạn đường khó khăn nhất trong cuộc hành trình, trời thì tối thui, phải có sự hỗ trợ của ánh đèn pin, chũng tôi phải đi sát nhau để hỗ trợ, núi đá cheo leo nếu không cẩn thận thì nguy hiểm đến tính mạng. Đến lúc này mới thấy tác dụng của đôi giày tốt là như thế nào. 

Đường đi khó là vậy, nhưng người tôi ngưỡng mộ là anh Trần Tùng Dương- người xưa nói thật đúng “gừng càng già càng cay”, anh đi cứ thoăn thoát, ngảy qua tảng đá này, tảng đá kia, lúc thì vượt lên trước, lúc lại thụt lùi ra sau, lúc lại vắt vẻo trên một tảng đá cao nào đó để ghi lại những bức hình đẹp cho mọi người.

Đến điểm Cực Đông sau khi vượt bao khó khăn lúc 5g30 sáng, chúng tôi chờ đợi giây phút đón bình minh. Giây phút này thật hạnh phúc biết bao, thật vinh hạnh biết bao khi là một trong những số ít người Việt được đến đây để đón ánh sáng đầu tiên của mặt trời chiếu vào nước Việt Nam. Chúng tôi đã làm được điều đó - một cách ngoạn mục.


Trở về- Chúng tôi quay trở lại nơi cắm trại, thu dọn hành lý và trở về bằng đường biển, lênh đênh trên biển hai tiếng rưỡi đồng hồ để đến bãi biển của Vịnh Vân Phong cũng đã trưa, lúc này chúng tôi được thỏa thích tắm biển và thưởng thức các đặc sản của biển, thật không còn gì sung sướng hơn. 

Sau đó, chúng tôi tiếp tục lên tàu để về đất liền, chúng tôi ghé nhà anh Hiển Chợ Mỹ ăn tối và chính thức lên xe về Sài Gòn. Lên xe, hình như ai cũng đã kiệt sức lăn ra ngủ một cách ngon lành. Chuyến đi đã thành công một cách tốt đẹp.

Cả đoàn có khoảng 5 máy ảnh chính và hầu như còn lại ai cũng có những máy ảnh để ghi lại những khoảnh khắc bên nhau, và đôi lúc là những khoảnh khắc “khó đỡ” của các thành viên trong đoàn. Hàng ngàn tấm hình đã được ghi lại sống động và chân thực đang chờ đăng với đủ các mục đích: khoe, dìm, đốt nhà….Và đến bây giờ, các tấm hình này đang rò rỉ từng ngày, từng ngày một làm ai cũng đau tim. (Nói đến đây chắc những kẻ đầu têu rất khóai trá Trần Tùng Dương, Nguyễn Trung Nguyên, Nguyễn Vĩnh Hạo, Huỳnh Dương Hải…)

P/S: Cuộc dã ngoại này tôi và các bạn của tôi đã hoàn thành một cách xuất sắc. Và ý nghĩa tôi nhận được là vô cũng to lớn. Mọi thứ đều là chuyện “nhỏ,” việc “khó” tôi đã làm được cơ mà. Từ nay sẽ là “Hành động bất chấp sợ hãi”, cứ đi rồi sẽ tới thôi.

1 nhận xét: